Kính
thưa toàn thể tang quyến,
Kính
thưa quí vị quan khách,
Ngày
hôm nay, tôi rất hân hạnh thay mặt cho Vietnam Issues Forum có đôi lời tưởng niệm
một thành viên đặc biệt là Tâm Đạt Trần văn Sơn tức nhà bình luận nổi tiếng Trần
Bình Nam. Vietnam Issues Forum (VNIF) là một diễn đàn nội bộ trên lưới điện tử
của một số người quan tâm đến những vấn đề hệ trọng của đất nước, như bảo vệ chủ
quyền quốc gia, phát triển bền vững và dân chủ hóa chế độ. Qua diễn đàn không
chính thức này, các thành viên trao đổi thông tin, tài liệu và ý kiến, hoàn
toàn trên cương vị những cá nhân độc lập. Nhiều thông tin và ý kiến trên diễn
đàn đã được phổ biến một cách chuyên nghiệp và tinh thần trách nhiệm trên các
phương tiện truyền thông khác và cũng đã được sử dụng trong một số dự án nghiên
cứu hay vận động ở trong hay ngoài nước, như hiện nay một nhóm nhà khoa học về
nông nghiệp và môi sinh đang đóng góp cụ
thể cho một chiến dịch mang tên “Cứu nguy Đồng bằng Sông Cửu
Long.”.
Long.”.
Lê Xuân Khoa (trái) và Trần Bình Nam (phải) năm 2014. (Photo: PTH)
https://vietbao.com/a250704/doi-loi-tien-biet-anh-tam-dat-tran-van-son-tuc-binh-luan-gia-tran-binh-nam
Anh
Trần Văn Sơn, dưới bút hiệu Trần Bình Nam, là người cung cấp đều đặn cho diễn
đàn những bài phân tích và nhận định thời cuộc rất có giá trị. Sau ngày sinh nhật
thứ 80, 17/7/2013, anh tuyên bố không viết bình luận chính trị nữa và tóm lược cuộc
đời của anh trong một bài viết hai chục trang nhan đề
“Tám mươi năm làm nhân chứng cho một giai đoạn lịch sử Việt Nam.” Sau
đó, anh chuyển sang những bài viết có lợi
ích công cộng, như cuộc chiến chống khủng
bố bằng bom tự sát của nhà nước Hồi giáo, hay tai họa hâm nóng toàn cầu do gia
tăng khí đốt và chất thải kỹ nghệ. Cả hai nạn “nhân tai” (khủng bố) và “thiên
tai” (môi sinh) đó đang đe dọa trầm trọng cuộc sống của toàn thể nhân loại.
Anh
đã không ngừng viết ngay cả trong những ngày bị hành hạ bởi chứng bệnh ung thư đã
lâm vào giai đoạn không còn thuốc chữa. Chỉ ba ngày trước khi ra đi, anh còn viết
bài “Tôi và Bịnh Ung thư” để chia sẻ kinh nghiệm điều trị bịnh ung thư của anh
với tất cả mọi người. Anh còn đủ bình tĩnh và sáng suốt để ghi lại một câu kết không
thiếu tính hài hước: “Bài viết này chỉ còn một dòng cuối thông báo ngày kết
thúc chương trình “hospice” của tôi.” Và dòng cuối đó đã được các con anh điền
vào ngày 11 tháng Ba năm 2016, trước khi thông báo tin đau đớn đến bà con thân
thuộc.
Kính
thưa quí vị,
Nhà
văn người Anh Samuel Butler đã viết một câu đầy ý nghĩa: “Một con người không
thật chết nếu người đó không bị lãng quên.” Đối với tất cả chúng ta và nhiều
người khác, ở trong và ngoài nước, anh Tâm Đạt Trần Văn Sơn vẫn còn mãi trong
tâm trí của tất cả mọi người. Tám mươi năm cuộc đời của anh, dù chỉ ghi vắn tắt
trên vài chục trang giấy, đã cho chúng ta thấy anh đã sống một cuộc đời trọn vẹn
với nhiều kinh nghiệm hữu ích, từ dân sự sang quân sự, từ một dân biểu đối lập dưới
sự lãnh đạo của Luật sư Trần Văn Tuyên trong một tình thế vô cùng rối ren của đất
nước, đến tình cảnh khốn đốn trong trại tù cải tạo, và sau hết, từ chuyến vượt
biển tị nạn kinh hoàng đến cuộc sống ổn định ở Hoa Kỳ nhưng vẫn không ngừng tranh
đấu cho tổ quốc được toàn vẹn chủ quyền và dân tộc thoát khỏi nạn cộng sản độc
tài.
Chúng
ta không bao giờ quên anh Trần Văn Sơn trong hình ảnh cuả một nhà chính trị nhiệt
thành yêu nước, một trí thức sáng suốt có ảnh hưởng tích cực trong cộng đồng, một
nhân cách thanh cao được sự kính trọng của mọi người quen biết.
Bây
giờ tôi xin phép được nhắc đến mối quan hệ cá nhân của tôi với anh Sơn. Để cho
được khách quan, tôi xin đọc lại một đoạn trong bài “Tưởng nhớ anh Trần Văn Sơn”
rất đặc săc của nhà văn hóa Phan Tấn Hải:
Điều có thể nhớ
nhất về anh Trần Văn Sơn là, một cách bất ngờ, anh là người đầu tiên viết bài ủng
hộ Thư Ngỏ của 36 người Việt ngoài nước.
“Phổ biến tháng
8-2011, bản văn ký tên 36 người có tựa đề “Thư ngỏ gửi lãnh đạo Việt Nam về hiểm
họa ngoại bang và sức mạnh dân tộc” với nội dung “đòi hỏi chính quyền phải có
những thay đổi toàn diện về cơ chế và chính sách mới có thể bảo vệ được chủ quyền
và phát triển đất nước».
“Thư Ngỏ không
có tên anh Trần Văn Sơn, nhưng anh là người đầu tiên viết bài tựa đề “Ý kiến về
Thư Ngỏ của 36 nhà trí thức hải ngoại” trong đó bày tỏ ủng hộ:
“… Bàn về Thư Ngỏ,
trước hết tôi thấy giáo sư Lê Xuân Khoa (tôi không là đồng nghiệp và chưa có
hân hạnh quen biết giáo sư Lê Xuân Khoa) có sáng kiến viết Thư Ngỏ và 35 vị trí
thức còn lại đồng ý ký tên là một hành động can đảm...
Quả
thật, tôi đã quá bất ngờ khi được một nhà bình luận nổi tiếng nhưng không quen
biết thẳng thắn tán thành nội dung và mục đích của Thư Ngỏ và khen tôi và 35
thân hữu ký thư chung là đã có “một hành động can đảm.” Trong thư cám ơn anh Trần
Bình Nam, tôi đã nhấn mạnh chính anh mới thật sự là người can đảm.
Nhưng
điều đặc biệt không thể quên mà tôi muốn nói đến ở đây là nhờ bài viết của nhà
bình luận Trần Bình Nam mà một số trí thức và nhân vật lãnh đạo trong cộng đồng
từng lên tiếng chỉ trích tôi đã suy nghĩ lại, tìm hiểu thêm về tôi và trở thành
bạn đồng hành với tôi. Trong dịp găp anh Sơn lần đầu tiên cùng một số bạn ở nhà
một người thân của anh ở Quận Cam, chúng tôi đều đồng ý với nhau rằng cần có sự
gặp gỡ trao đổi giữa những người đang chống chế độ độc tài cộng sản trong nước bằng
nhiều phương cách khác nhau, và bài viết của anh Sơn đã dẫn đến một số cuộc gặp
gỡ như vậy. Trong khi đó, anh luôn luôn khuyến khích tôi tiếp tục viết và tham
gia vào những hoạt động có lợi ích chung cho cả hai quốc gia Hoa Kỳ và Việt
Nam. Mới đây, qua sự giới thiệu của anh, tôi đâ được mời tham dự một khóa hội
thảo tại Đại học Berkeley vào mùa Thu năm nay giữa các học giả Việt và Mỹ về những
nỗ lực xây dựng đất nước của Việt Nam Cộng Hòa trong hai mươi năm chiến tranh. Tiếc
rằng tôi sẽ không thể có mặt trong thời gian hội nghị. Cũng rất tiếc rằng do tuổi
tác và bổn phận gia đình, tôi không còn khả năng tham gia vào những nỗ lực
chung ngoài việc đóng góp đôi chút ý kiến khi cần thiết.
Anh
Sơn quý mến,
Tôi
xin được kết thúc những lời tâm tình ngắn ngủi này bằng, một lần nữa, bày tỏ
lòng biết ơn chân thành của tôi và hứa sẽ cố gắng thực hiện những lời động viên
quý báu của anh. Dù hơn anh mấy tuổi, tôi đã học hỏi đươc rất nhiều ở nơi anh.
Tôi
tin rằng tất cả những thân bằng quyến thuộc của anh và những người biết đến anh
đều không bao giờ quên những đóng góp quan trọng của anh cho đất nước và cộng đồng.
Anh sẽ còn sống mãi trong tim óc của tất cả chúng tôi. Anh là tấm gương sáng và niềm hãnh diện lớn
lao cho các thế hệ con cháu của anh. Nhân dịp này, tôi không thể không nhắc đến
cháu Trần Tâm Cương, thứ nam của anh, cũng là một thành viên, có lẽ trẻ tuổi nhất,
của diễn đàn VNIF. Qua anh, tôi được biết cháu Cương, dù không tham gia diễn
đàn công khai và tích cực như anh, vẫn lặng lẽ sử dụng những kiên thức và kinh
nghiệm thu thập được từ diễn đàn trong những buổi sinh hoạt của cháu với các
chuyên gia cùng lứa tuổi.
Kính
chúc hương linh Tâm Đạt Trần Văn Sơn sớm yên vui miền Cực Lạc và phù hộ cho những
người đang tiếp tục con đường anh đã chọn được thành công trong sứ mệnh phục vụ
tổ quốc và dân tộc.
Lê
Xuân Khoa
No comments:
Post a Comment